Nơi ấy có bác trai, bác gái và bố mẹ tôi.Anh ơi, cháu nó hứa với anh gì này… Ồ, được rồi.Mà đến cả thiên tài lãnh đạo cũng khó tránh khỏi những quyết định tầm thường.Chỉ thấy một tí xíu thất vọng.Chị út ra viện được điều trị tại nhà, ít phải đi học, bạn bè đến thăm, bữa cơm đông người trẻ tuổi, cười đùa, ấm cúng hẳn lên.Nhà văn quì bên giường vợ.Rồi tôi đổ nước vào đống tro tàn.Trong tay tôi không có luật…Nếu bạn cứ chiều lòng họ, chả mấy chốc mà bạn giống họ như rập khuôn.Bởi cuộc sống của tôi đầy bất trắc dù tôi còn cố giữ được sự bình yên, hòa thuận tương đối cho đến lúc này.
