Chiều nay bạn đi đá bóng với thằng em về.Mình chẳng bao giờ phải tính toán với mình.Đó là một thực tế mà kẻ thiếu thực tế này nghĩ đến…Hơn nữa, mọi người sau nhiều năm cũng dần quen với tiếng ngáy đều đều không lấy gì làm dễ chịu của nó.Người rỗng như không có lực.Nhưng bác gái thật chả biết nếu tận dụng tình huống này thì người đắc lợi nhất chính là cậu ấm.Và bạn cảm thấy muốn đi ra dưới giàn gấc kia, tập nhẹ một chút.Ở nhà bác cũng bán hàng suốt, vẫn chạy sang thăm bà nhưng liệu có hay bằng bác đi nghỉ về, lại đóng cửa hàng một thời gian rồi sang rủ rỉ với bà suốt ngày về chuyến đi đổi đời.Dù mỗi ngày lại nảy nòi ra đủ thứ để viết, mỗi lần đọc lại lại muốn viết khác.Và hay nói ngược với mọi người như một chú bé khờ.