Hắn không thể tự tha thứ cho mình.Nhưng không phải lúc nào cũng mang theo giấy bút.Đến giờ phút này còn chưa nổ mới dám tin mình là thiên tài chứ.Nhưng cũng không phải hắn hờ hững với sáng tạo, có những lúc hắn biết mình thực sự đam mê tìm đến cái mới.Phổ biến những điều tôi viết vào thời điểm này là thích hợp.Thi thoảng con mèo dỏng tai lên và: Ngheo! Nó đáp.Nhưng lúc đó hình như mẹ khóc.Ở đây, họ chỉ nhìn vào gáy người phía trước chứ hơi đâu bận tâm nhìn mặt người phía sau.Bác mặc kệ cái nhìn của người đời, miễn là con cháu có thêm miếng cá, món quà…Trong lúc thần kinh chập choạng, làm đến thế này cũng chưa biết làm thế nào hơn được, tội gì không cho mình chút nhàn tản lấy lại sức.