Bạn giật tung hết dây nhợ, mặc kệ máu tứa ra.Và trở lại chiếc bàn bé nhỏ kê ở góc phòng…Đôi lần, ông hoặc các bác gợi lại lời hứa đó trước việc bạn bảo lưu một năm.Mẹ tôi ngỏ ý tôi muốn đi làm và chị bảo thử xuống đây làm xem.Bởi lẽ em là người phụ nữ bình thường, bình thường nhất…Đôi tay nàng vẫn lần tràng hạt.Nhầm! Lúc này (lúc khác thì hẵng để lúc khác nói), tôi muốn đặt một tia lửa ở những người tài.Cảm giác của con người còn toàn diện chỉ khi họ còn dục vọng và điều tiết được nó.Bởi họ đã thấy, chưa hết nhưng đã đủ thứ đồi bại của đời sống.Trọng tâm lại chuyển sang câu hỏi: Mình viết có hay không?