Con đi đâu, làm gì, nó đều báo cho bác cả.Bạn không đi trên mây bởi thế giới của những ý tưởng cũng rất đắt hàng.Và đây là lần thứ hai tôi khóc.Hắn mãi coi mình là một thằng nội trợ tồi.Nhưng bác ơi, cháu phải sống để bác không phải làm thế.Bác cũng hiểu, vứt điếu đi.Bác hát đến lần thứ tư hay thứ năm gì đó thì bạn dặt dẹo dậy đi vào nhà vệ sinh.Và có phần nào vì sắp tới Sea Games 2003, Tây sắp đổ về? Nếu không thì sao đến tận năm 2003 này mới đẩy mạnh.Vốn dĩ là bệnh của kẻ cận, đừng nhầm hay đừng mất công suy diễn là tớ khóc.Còn những ngày tiếp theo là tùy thuộc vào ông.