Không chào mẹ à? Không biết mẹ có thấy một giọt nước mắt của tôi trào ra không.Việc quan tâm trước nhất là thoát ra khỏi tình trạng này nên đầu óc rối tung.Cũng có người trong số họ rất tự tin rằng mình hiểu hết, biết hết.Cũng chưa bao giờ thay vì bố thí những cơn ợ hơi ấy cho một đứa trẻ lỡ quệt phải, anh ta ban tặng chúng cho những đồng loại đồi bại nhưng đầy quyền lực.Đúng vào lúc họ cần một niềm tin.Nhưng cơ thể tàn tạ không cho phép bạn thực hiện những cú xoay mình uyển chuyển hay bứt phá như trước kia.Hết xe này đến xe kia khoe giọng hát của mình trong cuộc thi ngoài trời.Đây là sự ganh đua pha trộn giữa vô thức và ý thức về năng lực và đức hy sinh với những tấm gương truyền dòng máu cho mình.Mọi người dưới nhà vẫn gọi: Ngheo! Ngheo!Vay-trả nợ đời chẳng bao giờ hết.
