Trong định kiến về trách nhiệm, trong hưởng lạc vô độ.Mà không tìm thấy trong ấy ít nhiều cay đắng.Đúng là chuyện thường.Chỉ có một cách giải quyết thôi, vứt bớt những gánh nặng vô hình đi.Họ bảo: Cháu không được để râu, đến ông và các bác còn không để mà cháu lại để.Nó bắt chước tôi, dần dà cũng thành của nó, tôi chả nhớ tôi bắt chước ai.Bác ơi, cháu phải sống để tìm cho bác những niềm vui và giải tỏa tinh thần lớn lao hơn những thứ tâm linh ngăn cách bác cháu ta: Cháu ăn tỏi và bác không ăn tỏi.Dẫu không phải không có lúc buồn.Sau rồi sẽ tàn sát lẫn nhau để có một kẻ bá chủ duy nhất.Để tôi có thể đấm vào mặt ông ta, đập tan cái bàn rồi ra đi.