Lúc 22 tuổi, ông đến Indonexia không một xu dính túi.Đầu tiên và trước hết,tôi xin được đề cập đến vấn đề mà hầu hết chúng ta đều không nhận thức được .Đó là cái giá quá đắt cho “sự thành công” mà chúng tôi đạt được!“Đôi lúc cuộc sống thật khắc nghiệt, rắn như thép đã tôi.Về điểm này, tôi xin kể cho các bạn nghe một câu chuyện mà tôi yêu thích:Liệu bạn có tôn trọng hay coi thường những người đã cố gắng và thất bại ?Ta chỉ chăm chỉ làm giàu mà không thèm quan tâm đến khách hàng.Chắc hẳn các bạn cũng đoán ra được tình huống lúc đó tồi tệ đến mức nào vì chúng tôi sợ cha đến nỗi không dám nói với bất cứ ai về việc cha đánh đập mình, nói gì đến việc báo cảnh sát.Nó được gọi là “bát phong” vì nó có khuynh hướng làm cho một người đi từ thái cực này sang thái cực khác hoặc ngược lại.Hình như người ta tin rằng, nếu nguyền rủa và bang bổ lúc thất bại, sau ngày bạn sẽ có tiềm năng để trở thành người chiến thắng vẻ vang.
