Cô gái bảo: Vô duyên.Ta cũng được đi câu.Kéo ghế ngồi xuống đầu bàn.Nhà văn cười gượng: Tại anh chưa ăn sáng thôi, mình ạ.Bác thường trở nên nhỏ bé, ngượng ngập và ngơ ngác trước những vật phẩm hay công nghệ của thế giới hiện đại.Điều này rất dễ hiểu và càng dễ hiểu hơn khi đây đang là thời đại của sức mạnh trí tuệ.Có lẽ vì tôi vừa ngáp.Bằng chứng là vừa nghe tiếng góp phần đã hí ha hí hửng.Còn ta, ta tầm thường thôi, cứ cá nhỏ mà ta cho vào chảo rán.Từ tầng 4, tôi đi xuống ban công tầng 3, nhìn ra đồng lúa xanh và con đường cao tốc.