Cái Tôi luôn luôn cảm thấy bất toàn và mong manh.Chúng ta đã quên những gì mà một tảng đá, một thân cây hay một con thú vẫn còn biết.Bạn thích chống đối một tình huống nào đó và sự bực tức này làm cho tình huống ấy trở thành một vấn đề riêng tư của bạn, điều này làm nảy sinh một cái Tôi phản kháng.Đó chính là sự vĩnh cửu, thường còn ở trong bạn – và đó là thứ duy nhất mà bạn không bao giờ có thể đánh mất được.Có gì khó khăn đâu khi bạn phải chấp nhận điều này.Để tay trên lửa thì bị bỏng.Thế bây giờ bạn đang tạo ra cảm nhận gì về chính mình qua những mẩu chuyện, những “huyền thoại” về đời bạn?Tôi cũng không phải là những tình huống đã xảy ra trong đời sống của tôi.Vì điều này làm cho bản ngã của bạn được thoả mãn khi bạn dán nhãn hiệu cho người khác, gán cho họ một tấm căn cước của khái niệm, để bạn có thể hiển nhiên phán xét về người đó.Mỗi ngày của đời bạn hình như bao gồm hàng ngàn những phút giây trong đó mọi chuyện được xảy ra.