Bởi vì, lúc này, lòng tôi dường vô cảm.Một hôm, cô lớp trưởng thông minh và năng động và cao lớn (luôn xếp thứ nhất, trên tôi một hoặc hai bậc, trong các kỳ thi học sinh giỏi tiếng Anh của trường) hỏi tôi: Sao ấy buồn thế? Tôi đáp: Buồn ngủ.Có người ngửa mặt trông trời.Nên cháu mới dám cãi như thế.Có một thứ bất biến, đó là tất cả.Thuật lại nguyên văn lời anh bác sỹ nọ cho bác.Trước khi kể tiếp chuyện hôm qua thì tôi đốt.Tôi khóc vì tôi thích yên ổn chứ đâu muốn đấu tranh.Trong công viên thì toàn ma cô.Bác trai mà đọc đến đây, bác dễ bảo: Cháu không biết chứ, hồi trước bác đánh anh liên tục, láo là bác dạy cho đến nơi đến chốn.
