Cách đây mấy năm, một ông chủ hàng cơm tỉnh Spokane, thuộc tiểu bang Washington, đã ngã đùng ra chết sau một cơn thịnh nộ.Đó không phải là ý của tôi mà là của Carl Jung.Vì chỉ có cơm hôm nay mới là thứ cơm ta có ăn được.Dưới đây là bài thứ hai.Mấy năm nay đã có nhiều trại cắm ở chỗ này.Gặp một kỳ thi, tôi thức thâu đếm để căn móng tay, sợ mình sẽ rớt.Vậy chắc viên kiến trúc sư ấy rất thích được phỏng vấn.Ta hấp dẫn cái gì giống ta chứ không hấp dẫn cái gì ta cần.Một hôm, một đứa bạn gái lớn giựt nón tôi đang đội, đổ đầy nước vào, thành thử chiếc nón hư.Khi ông ngồi viết sách tại bàn giấy, tiếng máy sưởi điện ở trong phòng làm cho ông nhức đầu đến muốn điên.
