Bạn có thấy phiền khi phải nghe một cú điện thoại dài những hai mươi phút trong lúc bạn đang bận túi bụi? Bạn có lúng túng khi ông chủ của bạn không đi thẳng vào vấn đề mà cứ lòng vòng trước khi đưa ra phán quyết?Bình thường Hope đâu có như thế, chỉ khi ánh đèn camera chiếu vào là Hope trở nên luống cuống lập cập.Vì sao ta nên tránh những lời giới thiệu này? Vì chúng không cần thiết, thậm chí đôi khi còn có tác hại.Nhưng rồi Don cố thuyết phục.Tôi đã đóng khung tấm ảnh này với bức hình của nó.Chưa kể đến việc người nghe cảm thấy vô cùng nhàm chán.Không phủ nhận thực tế.Khi đem đến cho tổng thống tờ ngân phiếu tiền lương đầu tiên, người nhân viên của bộ tài chính không về ngay mà cứ nấn ná ở đó.Trong bộ phim Quân vương và thiếp (The King and I) có câu Cái gì có là có.Nếu nói một cách khéo léo như thế, mọi việc rồi sẽ ổn cả.
