Chúng xèo xèo sền sệt.Phòng hai đứa không kiếm đâu ra một cái lược.Có lần bạn tự hỏi hay bạn làm thế để có cớ không phải đi học.Dù những kinh nghiệm đó rất dễ tìm với một cảm quan chịu khó rung động.Bạn đã bao giờ là một người yếu ớt về thể chất mà lại đủ thông minh để điều khiển một con chó ngao chưa? Bạn biết cách giật dây nó và khiến nó nghe lời mình.Cái bộ mặt đó tôi đã nhìn thấy một lần và không muốn thấy lần hai.Ông nội tôi, 80 tuổi, ngày xưa mệnh danh là Từ Hải Hà Đông đến giờ vẫn luôn trung thực, khẳng khái đã nói câu: Thì cái thời này nó thế, phải biết lựa.Nhưng lần này, lần rất lâu rồi nước mắt tôi mới được thánh thót rơi như vậy, tôi không thấy thế nữa.Tập hợp lại rồi, một hôm trong bữa ăn trưa, có hai cậu xích mích, một cậu không thích cậu kia ngoáy mũi, cậu kia cứ ngoáy, thế là xông vào đánh nhau.Và chà đạp lên sự chân thật cũng như khao khát chính đáng của mình.