Như cây bút không mực viết hoài lên trang giấy trắng.Không rõ là bực ai, cái gì nhưng quả bây giờ, khi xong một giai đoạn gột rửa nữa (hơi muộn?), chừng nào còn có ý định viết tiếp, tôi nôn nao muốn khạc nhổ một con người cũ to nhất trong vô số con người trong mình ra.Đời, nghệ thuật, người… thật luẩn quẩn.Nếu bạn chấp nhận sống theo cách của họ.Cậu mợ ạ, thời gian vừa qua tôi ghi nhận cháu có một số tiến bộ.Bác mà biết tôi không có tên trong danh sách lớp bác và mọi người còn sốc nữa.Và như thế, sự chân thành, cởi mở, bao dung và tôn trọng sẽ nhạt dần rồi tác động, lây nhiễm trực tiếp lên con cái họ.Viết ra là đem chúng đi triệt sản bớt.Nhưng sự phá bỏ này chỉ là sự phá bỏ vô thức.Cậu ấy là người tốt.