Tôi không tự hỏi giờ này ở nhà bác mọi người không thấy tôi về sẽ làm gì.Cứ ngỡ mình yêu mình.Nhưng rồi sẽ được nhiều người yêu quí.Cháu phải sống để tìm cho bà một thầy thuốc thật giỏi, một cô cháu dâu thật hiền.Dù họ thường đùa tôi nhẹ nhàng, họ gọi tôi là bạn ấy thay vì nó và thằng như gọi những đứa con trai khác.Bởi vậy, nhà văn sống được là nhờ mật độ viết dày đặc và tập trung được số tiền nhuận bút ít ỏi từ nhiều báo.Ăn xong lên giường nằm, nghỉ tí để chuẩn bị viết.Rằng suốt một thời gian qua, tôi đã lông bông, đã lãng phí đời mình, đã không biết nghĩ.Biết nhau lâu mà ít nói chuyện, để xem còn chuyện gì để nói đây?Có vẻ may mắn thay, sự phong phú khiến không phải ai cũng định kiến.