Rồi, tôi phải tập chứ.Có thể chửi bậy, làm bậy bậy hơn bất cứ kẻ thô bỉ nào.Dù nhiều khi cần viết và cần viết cho chúng trở nên hay nhưng bây giờ tôi đang trong sở thú.Nhà văn vùng dậy khỏi gọng kiềm da thịt kia.Kẻo rốt cục chỉ là mi lo cho mình.Tôi mà tục thì còn bằng chín lần thế.Có lần bạn tự hỏi phải chăng đó là hạn chế của mọi kẻ cô đơn.Xem xong ông ta nói: 50% đỗ, 50% trượt.Bình truyền chất đầu giường rỏ tong tỏng.Và càng cô độc vì không được hiểu, con người ta càng dễ ích kỷ.