Ấy vậy mà một danh nhân như Rudyard Kipling cũng đã có lần quên rằng "Đời người tựa bóng câu, hơi đâu mà nghĩ tới những chuyện lặt vặt".Mà đại đa số những bệnh nhân đó đều có thể khoẻ mạnh, đi đứng như thường, ngay từ hôm nay, sống một đời sung sướng, hay hơn nữa, một đời hữu ích nếu họ chịu nghe lời Chúa Giê-Su dạy: "Con đừng lo cho ngày mai", hoặc lời khuyên của Wiliam Osler: "Chia đời sống thành từng ngăn, cách biệt hẳn nhau, mỗi ngăn là một ngày".Little mà xin người khác chỉ trích ta một cách ngay thẳng, có ích, ngõ hầu ta được dịp tu thân.Ông là chủ bút tờ báo Philadelphia Bulletin và khi diễn thuyết trước học sinh một trường trung học, đã hỏi họ: "Những trò nào đã từng thấy xẻ gỗ [17], giơ tay lên".Nhan đề đó hứa hẹn nhiều quá.Bà cố tưởng tượng những thống khổ trong đời tư của những người đó.Hàng triệu người như cô Alice; bạn dễ thường cũng là một trong những người ấy đấy.Việc ấy họ làm trong ba hoàn cảnh khác nhau.Bạn nên nhớ, lời khuyên của họ có khi sai lầm một cách buồn cười được.Vì ốm đau hoài, bà Eddy sớm nghĩ tới khoa "chữa tinh thần".
