Không phải ngẫu nhiên người ta bảo đôi mắt chúng ta là Cửa sổ của tâm hồn.Nếu bạn đang ở một buổi tiệc thì đừng đưa mắt láo liên ra xung quanh như đang muốn tìm một ai đó quan trọng hơn để nói chuyện thay vì người ngồi cạnh bạn.Với Harry Truman thì những gì bạn thấy ở anh ấy cũng chính là con người thật của anh.Tôi sẽ nói nhiều hơn về việc nói trước công chúng ở một chương sau.Đơn giản vì ông chủ của bạn dĩ nhiên không ngang hàng với bạn.Trên bàn chúng tôi chẳng có một bông hoa nào, phía sau cũng không có những bức tranh khổng lồ nào về quang cảnh New York hay Washington làm phông cả.Một bài hát không đi kèm nền nhạc.Nhưng tôi nghĩ không hẳn như vậy.Họ chỉ cần tôi có mặt ở đó là đủ.Bắt đầu từ những chuyện thường nhật trong cuộc sống chứ đừng đụng đến đề tài quá hóc búa.
