Giờ ta muốn nghỉ một lúc.Cái bướu ở lưng lồi lên.Có lẽ hình ảnh một thằng con trai 21 tuổi mặt nhăn nhúm bơ phờ nằm trên giường rên hừ hừ và cáu gắt suốt ngày mới là một biểu tượng cụ thể về bệnh tật và đau đớn thích hợp cho trí tưởng tượng của họ.Bao giờ thì xong? Không bao giờ? Không rõ.Để xem ai nghệ sỹ, ai câu cú hơn nào.Nhà văn vùng dậy khỏi gọng kiềm da thịt kia.Khi thường thường, họ vẫn nhầm lẫn giữa lúc bạn thật và lúc bạn đùa.Ấy nhưng nhỡ đồng chí ấy phì một cái… Chắc là mình không chịu được.Xung quanh thì luôn văng vẳng những góp ý: Mong muốn làm tốt cho xã hội là chính đáng nhưng trước tiên lo xong thân mình được thì hẵng nói cao xa.Ví dụ: Chọn ảo hay thật? Bạn dễ mắc lừa nó ngay.
