Nhưng ông không tiến được một bước nào hết.Người bán hàng làm bộ coi đứa bé như một người quan trọng, hỏi: "Cậu muốn mua chi?".Trời trao ư? Không đâu.Dù sao cũng xin ông tin rằng tôi hoan nghênh sự cộng tác của ông lắm.Nhưng những cách tàn bạo đó có những phản động tai hại lắm.Mà không có chi nuôi chúng hết.Đã từ lâu, nhà đúc chì quen tỏ sự quan trọng của mình bằng giọng thô lỗ với người lại bán hàng cho ông và la ầm lên, mời họ "cút".Một người suốt đời làm nghề quảng cáo tự cho mình là thần thánh trong nghệ thuật dẫn dụ người khác mà còn viết một bức thư vô lý như vậy, thì những ông thợ may, làm nệm, làm vườn ra sao nhỉ? Đây, một bức thư nữa của ông chủ sự một nhà ga lớn gởi cho ông Edward Vermylen, theo lớp học của tôi.Tan giờ học, cậu phải kiếm tiền bằng cách lau cửa kính một tiệm bánh mì và lượm những cục than vụn mà những xe chở than để rớt trên đường.Tôi sẽ hết sức giúp ông để triệt cái thói đó đi.
