Được bạo lực hơn? Lộc xộc loạch xoạch toành toạch.Dù không phải lúc nào cũng khổ đau.Người bảo đời là bể khổ.Tôi chưa được sống hết cái nũng nịu, nhõng nhẽo và khóc lóc của một đứa trẻ.Chưa có gì để không thích.Lúc ngồi rỗi thế này, các ý nghĩ tha hồ nhảy nhót trong đầu.Cái bàn nằm giữa cái cửa thông ra ngoài sân bên tay trái bạn và một cái cửa bên tay phải mà mở nó ra, đi tiếp 5 mét sẽ đến cánh cửa nhà vệ sinh, còn quẹo phải ngay thì sẽ xuống cầu thang.Bạn không định làm một tấm gương hoàn hảo.Ờ, lúc ấy thì chúng lại chả tống tất cả các cậu vào lao ngục, rồi cho đói khát, rồi tra tấn, cưa chân, cưa tay, cho các cậu cảm giác đau khổ, sợ hãi, tuyệt vọng tột cùng.Các anh chị chưa bao giờ dám thế.
