Các sinh viên thường mắc bệnh trì hoãn.Nếu họ sẵn sàng thay đổi một số thói quen và ước vọng của mình thì dù hoàn cảnh có đổi thay, họ vẫn luôn hạnh phúc.Bất cứ lúc nào họ cũng có thể thấy ngay phần nào đã hoàn tất và phần nào chưa xong.Thời gian là một loại hàng hoá lạ lùng và vô cùng quý giá, bởi chúng ta thường nghĩ mình có quá nhiều, cho tới khi bỗng dưng thấy mình chẳng còn bao nhiêu thời gian nữa.Và họ hiểu rằng điều quan trọng không phải là chứng tỏ mình hơn người khác, mà là hơn chính bản thân mình của ngày hôm qua.Điều đó chỉ mang đến cho bạn cảm giác yếu đuối, muốn được thương hại và thật sự mất thời gian."Tôi từ đâu đến và làm thế nào tôi đến được đây?".Cuộc sống luôn dành chỗ cho những điều mới mẻ, thậm chí lạ thường.Tại sao họ quan tâm đến việc có nhận được một tấm bằng hay không? Bởi nó sẽ giúp họ có một công việc tốt.Nếu không có niềm tin vào chính bản thân mình, bạn sẽ không làm được gì cả.