Nếu tuổi xuân của bạn còn dồi dào, năng lực còn thừa thãi mà lại hăng hái muốn gắng sức, thì tôi không do dự gì mà khuyên bạn: "Cứ làm đi, hết ngày này qua ngày khác đừng nghỉ ngày nào".Không có một vị thần linh nào bảo: "Người này hoặc là điên, hoặc có óc nô lệ.Hai mươi bốn giờ đó là của bạn đấy, không có của cải nào quý hơn.Tôi biết rằng theo lệ bạn có một giờ (mà sự thực thì thường là giờ rưỡi) vào giữa trưa để ăn cơm.Ăn xong bạn nghiêm trang hút thuốc, thăm bạn bè; đi đi lại lại; đánh vài ván bài; giở vài trang sách; bạn nhận thấy tuổi già nó bò tới; bạn đi dạo mát; vuốt ve cây đờn.Tôi lại đón bạn khi bạn ở sở ra.Viết cuốn sách này, tôi muốn chỉ bạn các dùng đầy đủ thì giờ để đạt tới mục đích lớn là sống, sống một cách khác cây cỏ.Tới nơi ông thường phải đợi xe.Không yêu văn chương không phải là một tội, cũng không phải là dấu hiệu của sự ngu dốt.Hễ chưa gắng lắm cái gì để thoả mãn ý muốn đó thì lòng ta chưa yên.