Bạn phân vân không biết chọn cái nào.Cái vỏ kẹo bé tí, sân vận động đằng nào chả phải quét dọn.Chắc bạn có chút ám ảnh về cái câu đó.Cái vực của sự hỗn độn.Vừa muốn mắng cho đứa con gái và người chị họ ngoại vừa thừ người ra.Mà họ lại chẳng bao giờ dành thời gian để thấy.Cái này thì họ hơi nhầm, đơn giản là vì họ không có tầm nhìn xa.Bạn, nghĩa là những ai đọc xong nó không coi tôi là thằng hâm, thằng điên, thằng gàn dở, thằng đểu hoặc thằng hèn.Trước hôm tôi đốt, vào buổi tối (cái tối hôm tôi đi chơi sở thú), tôi mở cuốn sách đó ra, tước dọc vài trang như ta tước giấy làm chong chóng rồi thả từ tầng cao xuống cho xoay trong gió.Hơn thế, điều đó không làm bạn mặc cảm là kẻ xúi giục mà chỉ thêm vạch trần bộ mặt xã hội đẩy nhiều con người đến chỗ tuyệt vọng, bệnh hoạn.