Lá thư này dài đến mấy trang liền và kết thúc bằng một lời xin lỗi Xin cậu thứ lỗi vì tớ đã viết dài như vậy.Được nói chuyện với một con người từng trải và có kiến thức rộng như Harry Truman thật thích thú!Điều này làm tôi chợt nhớ đến một câu chuyện vui nhỏ.Trước khi mất, anh tiết lộ với bạn rằng không ai biết anh ta có 100 ngàn đô la trong ngân hàng.Luyện tập bài nói nhiều lần cho tới lúc bạn có thể nhìn khán giả mà thao thao bất tuyệt.Trong đó ông đặc biệt nhấn mạnh: Hãy hỏi những điều mà người ta thích trả lời.Nhưng biết đâu như thế lại tốt hơn…Không, anh ấy đã đúng dậy được… Chúng tôi không biết anh ấy là ai…Sinh thời Bob rất hài hước và vui nhộn, lúc nào cũng muốn pha trò.Câu hỏi mà bây giờ nhớ lại tôi vẫn còn sởn tóc gáy và lạnh xương sống:
