Mua rau, thịt, bút chì và nhãn vở, còn 500.Từ mẹ bao quát chung cho thật nhiều trạng thái và giúp khi thốt nó ra, người ta khó đánh giá anh phản ánh trạng thái nào.Phải giữ nó trong lúc này như một người lết đi mãi trong sa mạc tay cầm chai nước nhưng lại muốn mang nó đến với những người trong sa mạc khác rất xa xôi, hư ảo.Mẹ bảo: Sao? Tôi cười: Bệnh viện tâm thần ấy.Và họ còn phải chui vào những chỗ bẩn thỉu hơn những bãi rác bẩn thỉu nữa.Bố tôi tốt, hy sinh cho gia đình nhưng có điểm giống ông nội tôi là gần như không bao giờ tâm sự với con cái, không bao giờ nói chuyện sinh lí sinh liếc.Nếu họ cho rằng cái cách mà bạn sống và tư duy là sai thì bạn sẽ còn sai nhiều lắm.Còn tôi không phải viết những điều tôi không thích.Và bạn lại mặc cảm về sự vô dụng và vô cảm của mình, và lảng tránh.Và tôi biết, những độc giả hời hợt cũng đâu thấy khác.
