Đến lúc bác gắt: Bác bảo xuống ăn sáng có nghe không nhỉ! Rồi lên cầu thang, thì bạn mới cúi đầu lò dò bước xuống.Tôi cứ mãi im lặng nhìn vào trang sách.Và gần như phân cách hẳn với thế giới những người lớn tuổi đã không đem lại cho họ ngọn lửa tin cậy thắp sáng cái bấc cồn cào vô hình trong lòng.- Tôi biết ông sợ làm tổn thương đến vợ ông.Ông hãy trả lời có hay không.(Nhưng bây giờ tôi thấy, thực ra, mẹ rất mạnh).Tự nhiên trong não mình văng vẳng điệu nhạc: Người nghệ sỹ lang thang hoài trên phố-Bỗng thấy mình chẳng nhớ nổi một con đườngCon đừng làm mọi người buồn nhưng mọi người chả bao giờ chịu đừng làm con buồn.Vẫn đang chỉ là kinh doanh chộp giật.Nếu thế thì kiểu Ngộ đó thực chất chỉ là những rung động yếu ớt.