Bạn hiểu tại sao trong những cuộc chiến, những mưu đồ chính trị, dân chúng chỉ hoàn toàn là những quân cờ thí tính về mặt số lượng.Biết đâu, mất một cái xe, có thêm một người anh em, một người đồng chí.Tôi tự hỏi tôi đang khóc vì thương tôi, vì đau đớn hay vì họ.Để ngòi bút của anh bớt đớn đau.Hai tiếng trước tôi đang… Đang làm gì nhỉ? Mẹ kiếp! Cho tôi 2 tiếng nữa để nhớ ra.Hắn viết bằng chính tay hắn, một thứ than chì thì phải.Nhưng vấn đề đó lại là loại cảm xúc bất mãn về cảm xúc tự nhiên.Và danh tiếng thì không có mới buồn cười.Để họ thấy bị bao trùm và phải nỗ lực để xé cái màng nhầy ấy ra.- Rất tiếc là không thể, thưa ông.
