Cái bệnh thơ nó loạn lắm.Tôi từng (và vẫn luôn) phân vân, mặc cảm trong cảm giác lợi dụng nghệ thuật.Việc bạn định làm là trốn vào giấc ngủ và bắt chước triết lí của một nhân vật tinh nghịch trong truyện tranh: Con thú mau lành vết thương vì nó ăn nhiều và ngủ nhiều.Cuối cùng trả lời Vâng là hợp nhất.Và tôi biết, những độc giả hời hợt cũng đâu thấy khác.Nó làm tôi thèm lây cái cảm giác cuống cuồng và sung sướng sau khi được tạm phóng thích khỏi cái vũng chật chội.Nhưng vấn đề đặt ra là đó có phải những sáng tác hay ho cho loài người không.Kệ cha sự im lặng của bạn có ý nghĩa gì, với người khác, nó tương đương đồng ý.Mà đâu cứ phải là tình yêu mới gần nhau được.Chẳng hạn bạn chưa bao giờ nghĩ đến chuyện cầm tay một cô gái.