Con nít thì nói: "Ước gì tôi lớn thêm được vài tuổi nữa".Tôi bắt đầu nghĩ tới tự tử.Kìa, đô đốc Byrd đã nói: "Chúng ta không cô độc trên thế giới này đâu, có cả vật vô tri như mặt trăng, mặt trời, cũng cứ đều đều, đúng ngày, đúng giờ lại chiếu sáng chúng ta, lại cho ta cảnh rực rỡ của bình minh hoặc cảnh êm đềm của đêm lặng".Tôi đã thấy thường quá đến nỗi không còn ngạc nhiên gì nữa.Chúng ta chỉ chắc chắn một điều là ta đang sống trong hiện tại.Những bạn học chọc ghẹo, chế giễu cái mũi lớn của tôi, bảo tôi là đồ ngu và kêu tôi là thằng "mồ côi thò lò mũi xanh".Người La Mã hồi xưa cũng có một tiếng để diễn ý đó.Tôi xin lấy thực tế chứng mình điều đó.Nếu không bị loà, rất có thể ông Milton chỉ thành một thi sĩ làng nhàng, chớ không phải là thi sĩ đại tài như ngày nay, và cũng rất có thể Beethoven đã không đi tới chỗ tuyệt đối của âm nhạc, nếu ông không điếc.Ví dụ nếu tôi có vấn đề phải giải quyết trước ba giờ chiều thứ ba sau, thì tôi nhất định không quyết định gì hết trước thứ ba.