Vì thái độ đó làm cho bạn và những người chung quyanh bạn khổ sở.Hầu hết mỗi bản ngã đều có cái thường được gọi là tầm thức nạn nhân.Vì điều này làm cho bản ngã của bạn được thoả mãn khi bạn dán nhãn hiệu cho người khác, gán cho họ một tấm căn cước của khái niệm, để bạn có thể hiển nhiên phán xét về người đó.Bạn có muốn quan sát những thói quen cư xử đó trong bản thân mình và nhận ra được thực chất của cái giọng nói vang vàng, thường hay than vãn về điều này, điều khác…ở trong đầu mình?Vì đó là nơi duy nhất mà đời sống có thể được xảy ra.Hoặc bạn cứ để cho mình ở trong trạng thái nhàm chán không yên đó và thử quan sát, cảm nhận xem cảm giác nhàm chán và bất an ấy thực ra như thế nào.Có gì khó khăn đâu khi bạn phải chấp nhận điều này.Có một sự thiêng liêng trong mọi thứ mà bạn cảm nhận được, khi bạn có mặt sâu sắc.Cho nên bạn mới nói “Nhìn kìa, Tôi đó” (41).Lúc đó, bảo vệ và chăm sóc cho cái Tôi nhỏ bé, giả tạo đó sẽ trở thành một động lực thúc đẩy phía sau tất cả những việc bạn làm.