Bạn cười cười, thế là vẫn chưa hết mơ rồi.Nghĩa là bạn có cơ hội lén lút viết và gõ hơn.Cho từng tờ vào lửa.Chứ cháu nhận thức được đấy ạ.Tất cả mãi mãi là tất cả.Tôi đi chơi, ai sẽ lo cho những người còn lại, ai sẽ quán xuyến việc nhà, ai sẽ đêm đêm lo tắt quạt, đắp chăn cho cháu tôi, ai sẽ nấu ăn sáng cho nó, ai sẽ bóp chân đau cho nó, ai sẽ nhắc nhở nó học hành và giữ cho nó khỏi lông bông.Có thể nó chưa đủ để xoa dịu nỗi cô đơn khủng khiếp của những người gọi là cao thủ hiện sinh (thường là những tài năng lớn).Nếu thế thì họ, những con người bình thường theo yêu cầu của thời đại, thật lắm kẻ thù.Cũng chẳng ngạc nhiên lắm.Con còn đau mắt đau đầu không? Tôi: Im lặng.