Thôi, cứ chiều cái dạ dày.Tôi có nhớ một lần về quê ăn cưới, bác ngượng ngùng trong chiếc áo bó cổ lọ.Bạn được thêm một người đối xử dịu dàng.Lúc thì với bố mẹ, lớn hơn thì với bạn bè, anh em.Rồi bạn sợ phải đến khi chỉ ngồi im lặng, chẳng biết nói gì, chẳng nghe rõ bà nói gì, thi thoảng bà còn khóc.Diễn biến tâm lí có vẻ như thế.Cả hai đều không biết những sự ngắt cụt cảm hứng có thể dẫn đến lãnh cảm.Đời sống và sáng tạo chỉ là sự liên hệ chung chung.Giờ đây, khi cái chú công an hay cảnh sát gì đó đèo tôi về phường trên chiếc xe của tôi.Vì thế mà nó làm bạn hay tự hỏi bạn có phải là bạn không.
