Khi anh cứ giọng đều đều về cơ hội mới của mình, tôi cố gắng nghe anh nói những suy nghĩ về bản thân tôi:Không có một từ Tôi nào trong thư cả.Vì vậy lúc này tôi đang tự đưa ra câu hỏi, và bác sỹ Lowndes sẽ làm tương tự.Nếu đó chỉ là cuộc gặp gỡ giữa hai người hãy hỏi về nhà hàng, bộ phim, bất kể cái gì tạo ra sự cởi mở.Đây là một suy nghĩ sai lầm.Hoặc có thể, nó thực sự thể hiện được bản chất của bạn.Bạn đã bao giờ đứng ngoài để cổ vũ đội của bạn trong một cuộc thi dán giấy lên tường nhưng không ai để ý đến bạn? Hoặc, tồi tệ hơn thế, bạn bị trơ trọi giữa những tiếng cười, tiếng nói xugn quanh khi đang nâng cốc mừng chiếc cúp nhựa của trận đấu? Khi một người đi qua cười với bạn, bạn nghĩ là cô ấy cười thương cảm bạn vì bạn chẳng có ai nói chuyện.Ấn tượng cuối cùng vì vậy cũng đáng nhớ như ấn tượng đầu tiên.Tôi cảm thấy nhẹ nhõm khi Robin huých khuỷu tay vào tôi, ra hiệu cô ấy cũng không biết gì giống như tôi.Cách anh sử dụng điện thoại thật là thú vị, tôi nhận xét.