Câu này vốn vô tích sự vì không khẳng định thầy đúng nhưng thầy nghe xong lại không tranh luận nữa.Anh ta bèn hỏi chủ hiệu: "Đây không phải đồ da thật” Chủ hiệu mỉm cười, mặt không biến sắc, lấy từ trong quầy ra một chiếc túi cho anh ta xem.Anh đánh đi, anh mà đánh thì một đời không hối được đâu.Một câu chuyện tương tự khác cũng rất điển hình, lý thú.Ví dụ như một thiếu nữ khổ tâm vì gầy mà lại tán cô ta mảnh dẻ thon thả thì làm sao cô ta thích được?Bây giờ tôi may mắn giải quyết được.Hai nhân vật trong hai câu chuyện trên đều tự cười mình trong lấn bấn nên đã tự giải thoát được, chứng tỏ họ có phong độ thoải mái.Như vậy chúng ta làm sao lại phải lưu luyến, hối tiếc gì?Thoải mái là phẩm chất quan trọng hàm súc trong hài hước.Chu n Lai thường cắt tóc, lúc nhàn rỗi thường đến nhà hàng vào ban đêm.
