Vấn đề mấu chốt là ở chỗ không ai đến cuộc họp với một ý tưởng - con đường- nung nấu sẵn trong đầu.Nhiều độc giả khi đọc cuốn sách này có lẽ chưa từng được nghe đến tên tôi hoặc khái niệm lối tư duy mới lạ của tôi.Hành động của chúng ta do đó chỉ là khả năng có thể xảy ra mà thôi.Nhưng liệu có bao nhiêu nhân viêtn biết được rằng họ thực sự cần làm gì để được đề bạt.… Chúng ta chẳng có gì tiến triển cả.Chúng ta sẽ quay lại xem xét vấn đề này sau để xem liệu chúng ta có thể đưa ra học thuyết có thể thí nghiệm được.Trọng tâm hẹp nhắm vào những người già sử dụng sự dể dàng của chúng ta vào những giờ bình thường.Với những cuộc họp kiểu như vậy, một vài quan điểm ban đầu đưa ra sẽ được thêm bớt, phát triển, nhưng sau đó mọi người sẽ sa đà vào tranh luận.Thời gian là vô cùng quan trọng.Sự tiến triển là một quá trình năng động, chứ không phải là một quá trình xét đoán.
