Sáng hôm sau, vẫn như thường lệ, Chíp đi học, ba đi làm, mẹ đi chợ.Ông luôn tìm kiếm sự hoàn hảo trong kiến thức nhưng không bao giờ có thể đạt được, mặc dù ông đã làm việc và nghiên cứu cật lực cho đến những giây phút cuối cùng của đời mình.Cuối cùng cũng đến nơi, một cảnh tượng hãi hùng hiện ra trước mắt Ghét, xương, xương và xương.– Bác Hùng nói, giọng nghiêm trọng.Ngẫm nghĩ một lúc mẹ Bông nói - Con thấy hai con thằn lằn trên tường nhà mình không?! Nếu chúng giành ăn và cắn nhau đứt đuôi, cái đó gọi là đánh nhau.- Con chỉ định qua nhờ bác ấy đóng lại cửa cho nhà mình thôi mà, vì con thấy tối nào bụi cũng bay vào mắt mẹ hết, nhất là lúc khuya mỗi khi mẹ ngồi khâu áo ấy.Có bao giờ bạn tự hỏi: "Sao mình ko giữ nó trong tay?!".Dù rất sợ hãi nhưng Ghét quyết không bỏ cuộc, cậu nằm gần đó tiếp tục theo dõi.- Xin lỗi nha, để bữa khác, tôi phải về nhà, về ăn cơm cùng vợ con, nấu ăn - vợ tôi đệ nhất đấy!.Ai cũng có những ước mơ, có những khát vọng, có những