Ăn sáng xong, bạn ra trông hàng giúp bác một chút trước khi về.Xung quanh là người.Như thế vẫn chưa đủ cho một con người.Vậy mà em chỉ bảo: Em chịu!.Bác gái: Ừ, cậu thích thì bắt một con về nuôi.Tôi tự hỏi mình đang làm trò gì đây.Nhưng dù có ông nào bảo đời thực ảo khôn lường, sướng có khi là khổ, khổ có khi là sướng, mới có khi là cũ, cũ có khi là mới, xã hội nào mà chả như xã hội nào, cải tạo mà làm gì thì kệ cha ông ta.Một ngày kia quen xa xỉ, quen những buổi ăn uống, quen lúc nào cũng có thể mở miệng cười.Hai cạnh dài và rộng phía trong được bao bởi hai hàng cây (hình như là) keo cao vút.Hay là tôi cứ viết thế này? Kể chuyện thôi.