Tôi sẽ không đề cập chi tiết khả năng ngộ nhận ở đây vì nếu thế, những điều tôi viết không có giá trị một thiên tài kể sơ sơ về cái xảy ra trong và ngoài mình.Ở đây, sự bắt buộc của bác cũng tốt, cố điều độ dần đi.Tập hợp lại rồi, một hôm trong bữa ăn trưa, có hai cậu xích mích, một cậu không thích cậu kia ngoáy mũi, cậu kia cứ ngoáy, thế là xông vào đánh nhau.Xu thế hiện sinh là minh chứng rõ rệt nhất cho điều đó.Dù trong bạn, trong họ, đều có những bế tắc ít khi nói ra.Cháu vẫn nằm trong chăn.Thấy mình như một kẻ ngu si, trơ trọi, chẳng biết làm gì.Mẹ hỏi: Con mệt à? Con không học được à? Pho tượng tôi vẫn hóa đá.Chẳng cần gì nữa cả.21 tuổi thì còn phải đến trường.