Bà than số phận chẳng ra gì và viết thơ cho cha mẹ sẽ quay về Nữu Ước, không thể ở lại cái địa ngục này.Luyện cho có một lòng ham sâu xa, nhiệt liệt, muốn hiểu rõ những quy tắc thắng ưu tư.Không có họ thì khó biết được đời tôi đã ra sao.Tôi thấy trước mặt có hai đứa nhở quần áo tồi tàn, chắc lại để ngắm cây Nô-en.Việc ấy họ làm trong ba hoàn cảnh khác nhau.Đêm thứ tư hay đêm thứ năm tinh thần tôi rời rạc, hoang mang."Đầu tháng sáu năm 1944, tôi nằm trong một lỗ hầm gần vịnh Omala.Viên giám đốc lớp học khuyên bà tưởng tượng chuyện đời của người đầu tiên bà gặp khi ra về.Tôi sẽ không lười nghĩ nữa.Hơn nữa, nếu việc đó đưa ra toà, và đăng trêen mặt báo thì sẽ tai hại cho Công ty không ít.