Karunanidhi tham gia chính trị khi còn là một cậu học trò 14 tuổi .“Chúng ta không chịu nhìn kỹ những việc trong quá khứ của mình; đó là lí do tai sao cứ đổ lỗi cho hiện tại”.Liệu có ai trong chúng ta có một cuộc sống như thế không? Một cuộc sống không có cảm giác đau đớn?Thậm chí có cả nhữn trường hợp các bà mẹ tự mình tham gia các lớp học thêm và thật sự việc này sẽ giúp ích cho con họ ở trường? Rồi việc gì sẽ sảy ra nữa đây? Tôi hi vọng chúng ta sẽ nhận ra trước khi quá muộn.Ông quan sát những nhà hùng biện giàu kinh nghiệm hơn cho đến khi ông có một cơ hội để lên bục diễn thuyết một lần nữa.Lớn lên trong một vùng quê nông thôn với một chút tài sản thừa kế, ông “ lang thang” từ chướng ngại vật này đến chướng ngại vật khác với một ý chí kiên định và một mục đích rõ ràng,ông đã khắc phục được nhiều thất bại khác nhau.Họ “buộc phải trở thành những nhà quản lí doanh nghiệp, nhà tư bản công nghiệp, những người tạo ra việc làm.Khi leo lên bậc thang cuộc sống,ta cần phải suy nghĩ (đây chính là đấu tranh tinh thần).Hãy dành cho anh ấy/cô ấy tất cả sự ủng hộ cần thiết.Trí tuệ lại giống như một chai rượi, càng để lâu nó càng trở nên đậm đà hơn.
