À! Đừng quên tôi còn cậu bạn ở đây.Và tôi dùng số vàng đó để giúp những người khác buôn bán, làm ăn.Kho báu đầu tiên của tôi chỉ là một túi tiền rách nát và tôi thường xuyên sầu khổ vì nó luôn luôn trống rỗng.Suốt đêm đó tôi thức để khắc chữ, cho dù lưng của tôi mỏi nhừ, mùi của muội đèn dầu làm đầu tôi đau nhức và hai mắt lờ mờ nhìn không rõ chữ.Một lát sau, có người rụt rè– Chúng ta hãy lắng nghe tiếng hú của những con chó hoang kia.Thế mà nhìn lại, đắng cay của chúng ta lại nhiều hơn hẳn ngọt bùi.Những người bạn của ông Arkad chăm chú lắng nghe rồi lần lượt tỏ lời cảm ơn và ra về nhưng không phải ai cũng có tâm trạng giống nhau.Khi đó tôi sẽ đáp lại: "Tôi rất quý từng đồng tiền vàng của tôi.- Hầu hết những người dân ở Babylon chỉ có đủ tiền để sống trong những khu dân cư tồi tàn.