Và bạn nhận ra, bạn ngủ để lẩn trốn chúng.Bác bảo: Bạn chị con học cùng khối với con, nó lại có con bạn thân học cùng lớp con.Ngồi trên khán đài, bạn thật muốn đụng chạm quả bóng.Nên khi tỉnh hẳn, bạn vừa thấy sướng vì thoát nợ, vừa thấy tiêng tiếc.Vả lại, giấc ngủ của mọi người vốn đều đã chập chờn.Không cất đấy, làm gì được nhau.Câu chuyện có vẻ như vầy.Cười vui cho dễ sống.Nhưng khi thằng ở vừa đọc vài trang cuốn tiểu thuyết mới của ngài thì ông cụ lại từ từ mở mắt và hồng hào trở lại.Và tùy vào năng lực của bạn mà bạn làm được hay không.