Bác sỹ dặn phải đi ngủ trước giờ này 2 tiếng.Có một lí do tôi không thích đi là tiền.Dành thời gian cho nhiều việc chả ra việc gì, tôi vẫn là một thằng anh không xứng đáng (chừng nào nó chưa hiểu tôi) vì không quan tâm đủ đến nó.Để ngòi bút của anh bớt đớn đau.Không phải học con phải về đây ngay chứ.Dỗi mẹ à? Tôi hơi bàng hoàng.Trái lại, còn có thể tỷ lệ thuận.Hơn thế, anh tạo được quanh mình một sức mạnh ngầm, khá kỳ bí mà những thế lực đen tối phải e dè khi đụng chạm.Và những cái xác cháy khét lẹt.Ơ hờ khi tôi trôi đi hàng chục cây số giữa phố phường đông đúc mà không nhớ, không có cảm xúc với dù chỉ một con người.
