Càng ngày càng đông những kẻ hững hờ.Và những khuôn mặt mới như rất thân quen, như gặp ở đâu đó rất lâu rồi.Tôi không lường được đến ở nhà bác nghĩa là tôi lại phải làm lại từ đầu, lại phải mất thời gian để họ (cũng như bố mẹ tôi ở những thời điểm ban đầu) tin là tôi đau không xoàng cũng như biết tôi là một tài năng.Cũng chẳng có gì lạ kỳ để tả.Mệt và không thích thú.Thật ra, tôi cảm thấy khó chịu lắm khi thỉnh thoảng lên mạng thấy những kẻ chỉ gặp vài trường hợp tiêu cực đã dám phủ nhận cả một bộ phận con người.Chỉ lấy một ví dụ điển hình và đơn giản nhất.Dù sao việc bị phê bình tôi quá cũng làm hắn nao núng qua tối.Ấy, đừng bảo tở hoang tưởng.Tôi luôn làm thế khi đèo mẹ tôi đi mua sắm dù tôi biết hình như thế là vi phạm luật.
