Từ đó tôi phải lăng xăng: khách hàng bao vây tôi, hỏi giá cả, đòi coi màu sắc, kích thước.Tại sao vậy? Vì bà ấy đã bảo hiểm về tật bệnh.Chàng kể: "Giữa trận đấu, tôi đột nhiên cảm thấy hết thời gian.Sự bình tĩnh và lòng tin của nhà tôi, thật đã làm cho tôi vững lòng.Tôi hỏi cháu, cháu khóc.Ngừng một chút, anh tiếp: "Nhưng nghĩ kỹ, chị ta có thấy khổ đâu? Trái lại mỗi khi lái xe, tin mình là bác sĩ, chắc sung sướng lắm.Tôi phải gặp ông ấy xem sao".Không ai bỏ tù hoặc bắn tôi mà sợ.Không phải tôi thích nghe họ đâu.Khi nào họ bằng lòng hợp tác với người một cách bình đẳng thì họ sẽ hết bệnh.
