"Trừ ta ra, không có cái gì làm cho ta bình tĩnh được hết".Một đêm, ông ngủ chung phòng tại lữ quán với giáo sư Sayce ở trường Đại học Oxford.Ấy thế, lão đó đã vô tình bảo lỗi cho mình đây.Họ biết soạn những điệu nhạc và lời ca vui vẻ mà họ không biết chút gì về cách gây hạnh phúc cho đời họ.Berlin khi đó thầm yêu tài năng của Gershwin, cậy Gershwin làm nhạc ký cho mình với số lương gấp ba lương cũ.Nghĩ vậy tôi liền tự nhủ: "Được lắm, phá sản thì cũng đành.Bà chẳng có ai ở gần đền nói chuyện cho khuây khoả, ngoài mấy người Mễ Tây Cơ và người da đỏ không biết lấy một câu tiếng Anh.Không bao giờ! Không bao giờ! Không bao giờ!!! Trong 15 giờ đồng hồ ấy tôi đã học được về nghệ thuật sống nhiều hơn là học sách vở tại trường đại học Syracuse trong bốn năm".Mỗi lời ông thốt, được người ta chép liền vào sổ tay, gần như lời thiên khải vậy.Làm sao trừ được 50% lo lắng về công việc làm ăn của chúng ta?