Tôi tin phải làm như thế và tôi cứ sống như thế.Xuống nhà, ông nội vừa sang.Tôi đang lưu thông với vận tốc bằng không.Thầy có vẻ tốt nhưng nhu nhược.Tất nhiên là khi đó họ phải chịu khó một chút là đứng bình đẳng với tôi nếu không tôi sẽ lựa chọn một đối tác khác.Đó gọi là biết chơi.Nhớ lại cái lúc tôi khóc, nước mũi chảy tong tỏng xuống trang sách.Có lẽ sẽ rất lâu nữa hoặc không bao giờ tôi mới khóc lại được như thế.Trước khi đến, tôi ngầm tưởng tượng đó là một nơi khá chật chội, có những người khoanh tay đứng ở các góc.Bố bao giờ cũng thế, trong những món vật chất, bố luôn chọn phần dở nhất.
