Ông có thể đưa ra thêm thí dụ về trạng thái mê muội bình thường không?Khi bạn giải trừ được thời gian tâm lý nhờ triệt ngộ khoảng khắc hiện tại, bạn ý thức cõi bất thị hiện một cách trực tiếp lẫn gián tiếp.Nói khác đi, càng bị đồng hóa với tâm trí của mình bao nhiêu, bạn càng thống khổ nhiều bấy nhiêu.Bạn cũng sẽ không bị bất động hay đông cứng vì sợ thất bại, mà đối với tự ngã thì thất bại có nghĩa là mất đi Cái Tôi.Nếu cái giá phải trả của sự thanh thản là hạ thấp ý thức, và cái giá của sự tĩnh lặng là mất đi sinh khí và mất nhạy bén, vậy thì không đáng để bạn có được chúng.Thời gian chẳng quí giá chút nào, bởi vì nó chỉ là ảo tưởng.Các dạng sống cá biệt hiển nhiên không quan trọng cho lắm trong cuộc chơi này.Nó sẽ ra sức giữ bạn vướng mắc trong thời gian.Bạn đang ở trong cái hiện tiền và hiện tại, trong khi tâm trí của bạn cư trú ở tương lai.Như vậy, chúng không có đối cực.
